[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 47: Đếm Từng Ngày Tôi Còn Sống (1)
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Khi ấy, trên khuôn mặt chữ điền sáng sủa của thiếu niên đã đẫm đầu nước mắt, theo vạt gió bay xuống, rải lên làn da nhợt nhạt, mộng mị của người con gái ông yêu.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Shin Yuri, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy!
  • Nếu một người đàn ông uất nghẹn đến rơi lệ, chỉ bởi vì nỗi bất lực khi phải chứng kiến xác chết héo khô của cô gái mình yêu hòa cùng với đất Mẹ sau này...
  • Shin Yuri kể từ ngày hôm đó bắt đầu xuất hiện những triệu chứng bệnh rõ rệt hơn, ngày càng trầm trọng. Bà gầy gò, ốm yếu, nhìn qua ngỡ là mình hạc sương mai, đâu ai biết thiếu nữ đáng thương ấy sẽ chết dần trong tuổi thanh xuân hương sắc ngút ngàn của mình.
  • ...
  • Mẹ Yoongi - Shin Yuri
    Mẹ Yoongi - Shin Yuri
    Park Namgil, sau này tớ phải đi xa rồi, cảm ơn cậu vì thời gian qua đã giúp đỡ và chữa trị bệnh cho tớ!
  • Yuri nhoẻn miệng cười rạng rỡ trong ánh nắng đầu thu héo hon, mọi thứ xung quanh vốn buồn tẻ, lại càng dễ dàng bị lấn át khi bà nở nụ cười.
  • Namgil giờ đây đã trở thành bác sĩ của làng Hwagae, và người đầu tiên ông chữa bệnh cho lại chính là cô gái mà ông thầm thương trộm nhớ nhưng không dám tỏ bày suốt bao năm dài đằng đẵng.
  • Nghe được chuyện con trai của vị Trị an giám trên thủ đô hoa lệ cầu hôn bà, khoảnh khắc ấy, ông đã muốn ngay lập tức thổ lộ ra tình cảm của mình, hi vọng có thể giữ chân bà ở lại với mảnh đất nhỏ bé, đáng thương này.
  • Song chỉ vài phút ngắn ngủi trước khi hẹn gặp Shin Yuri để tỏ lòng, ông đã có cuộc nói chuyện tình cờ với vị hôn phu của bà, và kể từ đó, mọi hi vọng le lói trong lòng Namgil vụt tắt.
  • Người đàn ông ấy xuất hiện trong bộ cảnh phục với những huy hiệu danh dự của quyền lực tối cao gài trên ngực áo. Khuôn mặt đối phương nghiêm nghị, cao lãnh cùng khí chất oai phong trấn áp người đối diện đến bức thở. Và với một lương y hèn mọn, non dại như Park Namgil cũng không ngoại lệ.
  • Ông dù có chút sợ sệt trước ám khí ngút trời tỏa ra từ người kia, nhưng vì tình cảm của mình, Park Namgil mạnh dạn đối diện với kẻ ấy, dũng cảm mở lời trước.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Yuri rất yêu Hwagae, xin ngài đừng mang cô ấy rời khỏi nơi này.
  • Namgil nói, mồ hôi lạnh đã túa ra chảy dọc sống lưng cứng đờ. Ông hồi hộp chờ đợi phản ứng từ người kia, nét mặt quả quyết đanh lại.
  • Vị cảnh sát ấy thở ra một hơi nặng nề lộ rõ sát khí, đôi mắt hình viên đạn đang nhìn xuống mặt đất, chợt lia tới bên cạnh, cách đó một khoảng ngắn, trực tiếp bóp nghẹt trái tim đập loạn nhịp của Namgil. Đối phương tựa lưng vào thành cửa đã đóng trước nhà vợ sắp cưới, quay mặt sang nhìn lại bác sĩ Park, đoạn cất giọng lạnh lẽo, gằn xuống tựa như vọng từ địa ngục xa xôi trở về, rõ ràng rất nhẹ nhàng, song uy lực lại vô cùng lớn.
  • Bố Yoongi - Min Yoongook
    Bố Yoongi - Min Yoongook
    Vậy cậu có biết Shin Yuri đang mang bệnh không? Với tay nghề còn non trẻ và ở trong một nơi hoang tàn như thế này, cậu dám chắc sẽ giữ được mạng sống của em ấy trong bao lâu?
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Tôi...!
  • Namgil bị câu hỏi hờ hững từ người kia xuyên trúng tâm can đang hoang mang, vô vọng, ông nhất thời cứng miệng, cúi mặt khó xử.
  • Đoạn Min Yoongook xoay chân trụ thẳng xuống đất, đứng dậy, đi lướt qua Namgil, trước khi rời khỏi còn đưa tay qua sau vỗ vào vai vị bác sĩ trẻ tuổi ấy, chậm rãi nhả giọng, từng câu từng chữ đều như cứa nát tâm can vụn vỡ dần của ông.
  • Bố Yoongi - Min Yoongook
    Bố Yoongi - Min Yoongook
    Có những chuyện không thể tùy tiện theo ý mình. Nếu muốn người con gái ấy được sống tiếp, cậu tự liệu quyết định. Hiểu chứ?
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    ...
  • Namgil chết lặng, cúi gằm xuống, giây sau nghiến chặt răng nén lại sự đớn đau giày vò, đáp lời.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Tôi hiểu rồi.
  • Bố Yoongi - Min Yoongook
    Bố Yoongi - Min Yoongook
    Vậy tốt. Về đi.
  • Đôi bàn tay nặng trịch mang theo uy quyền khủng khiếp dần dà nhấn chìm Namgil lún xuống mặt đất ẩm mềm, nhìn thoáng qua tựa như lướt trên phím đàn, thực chất là cái siết ghì đến rợn ngợp, âm thầm đẩy con mồi nhỏ bé, yếu thế ấy vào ngõ cụt tối tăm.
  • Khi bước chân đối phương lại bắt đầu chuyển động, chắc chắn, uy mãnh, Namgil dường như có nỗi lòng chưa bày tỏ hết, ông quay ngoắt người lại, vội vã hét lên.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Nhờ anh! Chăm sóc tốt cho cô ấy!
  • Gã gật đầu, thế rồi đi hẳn.
  • Và kể từ sau ngày Shin Yuri rời làng nhỏ lên thành phố sống cùng với người mình yêu, mỗi ngày dù đau đớn chống chọi với bệnh tật dày vò đến mấy, bà cũng đều mỉm cười hạnh phúc vì được ở bên ông.
  • Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, người phụ nữ thanh thuần, đức hậu ấy vẫn giữ nguyên vẹn nụ cười trên môi, bởi bà đã có được tất cả những gì mình muốn và thanh thản ra đi vào một ngày nắng nhạt ươm vàng xác bướm.
  • ...
  • ...
  • Một tháng sau, Min Yoongi xuất viện. Việc đầu tiên hắn muốn làm là đi thăm Hoseok - người mà mỗi ngày dù không trực tiếp tới nhưng luôn nhờ Namjoon gửi cháo vào giúp mình. Cũng chính bởi món cháo nóng hổi dễ ăn ấy của cậu đã khiến sức khỏe và tâm trạng của Yoongi hồi phục nhanh hơn dự kiến.
  • Nhưng ngay lúc hắn toan bước vào trong thẩm mỹ viện nhỏ của cậu, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện từ trong nhà vọng ra. Người đó có giọng nói lãnh đạm chứa đầy quyền uy, tiếp sau là lời đáp của Hoseok - rất bình tĩnh, không mảy may lưu tâm đến những đề nghị của ông.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Thưa ông, cháu sẽ không rời khỏi đây bằng mọi giá. Nên dù cho ông có thuyết phục thế nào, cháu cũng vẫn giữ nguyên quyết định của mình.
  • Sóc nhỏ cúi đầu kính cẩn trước người đàn ông đã từ mặt mẹ cậu kia, hai tay trong vô thức siết chặt lấy vạt áo trước đùi mình.
14
Chương 47: Đếm Từng Ngày Tôi Còn Sống (1)